Cụ Thị Biu đã đi qua hơn 80 mùa rẫy, tóc bạc trắng phơ, răng rụng hết cả rồi, tay chống gậy, chân khập khễnh bước thấp bước cao, mang theo đứa cháu nội chỉ vì “nghe tiếng ca, tiếng chiêng tiếng trống mà nhớ không chịu nổi cái chân đứng ngồi không yên, phải đến thôi. Bà đưa đứa cháu cùng đi cho cháu được ngủ ru trong tiếng ca của dân tộc mình”.